Write Like an Earthquake Is Occuring
Forget safe. Forget polite. The internet has enough of that already.
Don’t add to the noise. Shatter it.
Mediocre ideas sink into the ocean of weak takes and recycled fluff. Your readers don’t need scraps; they crave something that jolts them awake.
Great writing doesn’t whisper. It detonates. It seizes the collar, rattles the bones of readers, and echoes long after the screen goes dark. Think about that one line you read years ago that changed how you saw the world. That wasn’t luck. It was forged with precision, fire, and unshakable conviction.
That’s the standard. Every word should carry weight. Every sentence should land like a strike. Be ruthless. Cut what doesn’t matter. Refuse to settle for “good enough.”
This isn’t about job titles, clicks, or algorithms. It’s about impact. The kind that leaves a mark, the kind that makes someone whisper, “Yes. That’s exactly how I feel.”
When that happens, you didn’t just write. You lit the fuse. And fuses lead to explosions. Explosions are remembered.
So stop sanding down the edges. Stop apologizing. Write raw. Write dangerous. Write until you shake yourself.
Because if your words don’t move you, they’ll never move anyone else.
Viết Gây Chấn Động
Hãy quên sự an toàn đi. Hãy quên lịch sự đi. Internet có quá đủ rồi.
Đừng góp thêm chữ vào mớ hỗn độn đó. Hãy đập tan nó.
Những ý tưởng tầm thường sẽ chìm nghỉm trong đại dương của những quan điểm yếu ớt và nội dung rập khuôn. Độc giả không cần mấy mẩu vụn vặt; họ khao khát thứ gì đó có thể khiến họ bừng tỉnh.
Văn hay sẽ không thì thầm. Nó phát nổ. Nó túm lấy cổ áo, làm rung chuyển tận xương tủy người đọc, và vang vọng mãi cả sau khi màn hình đã tắt. Hãy nghĩ về một câu văn bạn đã đọc từ nhiều năm trước, câu đó đã thay đổi cách bạn nhìn thế giới. Đó không phải là sự may mắn. Câu văn đó đã được rèn giũa với sự chính xác, có lửa và một niềm tin không lay chuyển.
Đó là chuẩn mực. Mỗi từ phải có sức nặng. Mỗi câu phải đánh như một ngón võ hay. Hãy tàn nhẫn. Cắt bỏ đi tất cả những gì không quan trọng. Không nên bằng lòng với chuyện “đủ tốt” rồi.
Đây không phải là chức danh, lượt click, hay thuật toán. Đây là về tác động. Thứ tạo ra dấu ấn, thứ khiến ai đó phải thì thầm, “Đúng. Chính xác là mình đang cảm thấy như vậy đó.”
Khi chuyện này xảy ra, bạn không chỉ đang viết. Bạn đang châm ngòi. Và ngòi nổ dẫn đến những vụ nổ. Những vụ nổ thì luôn được nhớ đến.
Vậy, hãy ngừng mài giũa cho nhẵn bóng. Ngừng xin lỗi. Hãy viết thô ráp. Viết “nguy hiểm”. Viết cho đến khi bạn tự làm mình rung chuyển.
Bởi nếu câu chữ của bạn không làm bạn rung động, chúng sẽ chẳng bao giờ lay động được ai khác đâu!