Vũng Tàu:
Purple sunsets (Vietnamese below)
Time is like a passing traveler, so remember it, otherwise you will forget.
Bãi Trước, Vũng Tàu. This afternoon, the tide was not high, the waves were not crashing violently, but gently caressed and stroked the stones at the foot of the embankment. Crashing into a white froth, then slowly pulling back. Waves drift, dreamlike, vanishing in an instant.
Not the fierce waves of the stormy season. Looking out into the distance, the sea stretches endlessly in a single color. The afternoon sun sets, the evening sky almost depleted, yet the colors of Spring still seem ripe and abundant. Like an unfinished painting, the colors of the moment when the artist is lost in search of inspiration.
And the embankment, it is the long dam that holds back the sea on stormy days at Bai Truoc. It looks like a soft silk scarf that hasn’t yet wrapped around the neck of a young girl.
On days like today, as the afternoon descends, the sunlight isn’t abundant but still glows warmly, hanging on the canvas in front of the coffee shop. The wind from the sea gently blows in, surrounding me as it enters the café. As if freed from the hectic rhythm of life, I found a peaceful moment of stillness.
Really nice
Looking out at the sea, the soul feels at ease, momentarily forgetting the hardships of everyday life.
The sun is also gradually sinking down out there, far away. The twilight sky turned a deep purple, gradually shifting to a dim black and then pitch black. The sea surface is dreamy. Night has fallen, the city has lit up, sparkling here and there.
Still catching glimpses of scattered ships in the afternoon sun, looking like black sesame seeds on a corner of rice paper served with a bowl of Quang noodles; some seem to vanish into the sea.
Inside me, a feeling of adventure is rising, ready to embark on a journey with a ship that has not yet disappeared out there, to the ends of the world, to wondrous lands. And my heart whispers, what could be waiting for me on the other side of the ocean?
At Bai Truoc, there is no river flowing into the sea; not even a patch of sea water spinach, dotted with purple flowers on the golden sand. But there is still a beach for swimming. And the promenade of Bai Trieu is clearly more than just a place to enjoy the scenery… Seeing fit people wearing sports shoes walking in pairs or groups, those who know how to value their health.
Sitting in the café, looking out, it feels like I am floating gently among the soft and pure clouds, without a trace of worry. Clouds dissolve into each other. Days drift away in the late spring breeze.
A cup of coffee that’s neither good nor bad, so I just sit and watch. I like the sea.
I like the sea, and the closest beach to Ho Chi Minh City is Vung Tau. So about ten years ago, with some extra money, I discussed with my wife about buying an apartment in the city center of Vũng Tàu.
Sometimes we go there for a few days and then come back. I want to stay in Vung Tau permanently, but my wife doesn’t want that, thinking it’s too boring there.
In reality, Vũng Tàu is only lively on weekends; during the week, it is deserted.A sleepy city. But really – in the afternoon, everything closes; all the shops and stores close and only reopen at two o’clock or, at the earliest, one-thirty.

Such a life is indeed very suitable for retirees!
In the morning, wake up, have breakfast, then go out, you can also go to Bai Truoc to drink coffee (the same in the afternoon), sit and relax until 9 or 10 o’clock, then go back to read books, and have lunch. Sleep until three or four o’clock, then go to Bai Sau for a swim, just like the locals. Then go home, have dinner, watch TV, and go to bed.
Every day is like that, actually, there’s nothing poetic about it. But it depends. I know a foreign university professor, a Vietnamese, who has chosen this place to retire. And some Europeans and Americans do the same.
As for me, having frequently traveled from Ho Chi Minh City to here for about 10 years, I already feel a strong attachment to this place.
Because there is still a Vung Tau transforming, very different, peaceful with natural beauty, not just consisting of the cool blue of the sea and the sunburnt yellow of the sand.
Here, if you want mountains, there are mountains; if you want rivers, there are rivers. The urban streets are a given. Like the Central city of my childhood and youth. Those dear old days…
Sitting here and reminiscing about those old teenage days, often going to the beach every summer with a neighbor friend.
Memories of childhood keep flooding back. That was a time in my life when I was truly healthy, happy, sensitive, and easily enchanted. So many years have passed, yet those memories remain as vivid as ever.
How sweet it is to reminisce about those spring days, to the waves and warm summer sea in the city of my youth.
I sat there, in the familiar coffee shop, but there was no one to share lively conversations with. Still me with me and a cup of hot black coffee. Alone among the unfamiliar crowd.
Ngọc Trân

Vũng Tàu
Những hoàng hôn màu tím
Thời gian giống như người khách qua đường, nên ghi nhớ, nếu không rồi sẽ lãng quên.
—
Bãi Trước, Vũng Tàu. Chiều nay, nhịp triều không cao, sóng không dồn dập, hung dữ, mà nhẹ nhàng vỗ về, mơn trớn những hòn đá ở chân bờ kè. Đập vào trắng xóa, rồi từ từ kéo ra. Sóng lãng đãng, mộng du, tan biến trong chốc lát.
Không phải những con sóng dữ của mùa biển động. Nhìn ra xa, mênh mông một màu biển. Nắng xế qua trời chiều sắp cạn trong sắc Xuân vẫn còn như mọng chín. Giống như một bức tranh còn dang dở những gam màu của lúc người họa sĩ ngẩn ngơ tìm cảm xúc.
Và bờ kè, chính là con đê dài ngăn biển những ngày động dữ ở Bãi Trước. Trông nó như dãi lụa mềm chưa kịp quấn quanh cổ một cô gái xuân thì.
Những ngày như hôm nay, chiều xuống, nắng không nhiều nhưng vẫn vàng ươm, còn treo trên tấm bạt trước quán cà phê. Gió từ biển thì thổi nhè nhẹ đủ bay vào quán bao quanh lấy tôi. Như được rời nhịp đời hối hả, tôi tìm đến được một khoảng lặng bình yên. Thích thật.
Nhìn ra biển, thấy tâm hồn thơ thới, tạm quên đi những nhọc nhằn của cuộc sống đời thường.
Mặt trời cũng dần chìm xuống ngoài kia, xa khơi. Trời hoàng hôn tím rịm, dần dần chuyển sang đen mờ rồi đen kịt. Mặt biển mơ màng. Đêm đã tới,thành phố đã lên đèn, lấp lóa đó đây.
Vẫn kịp thấy lác đác những con tàu trong nắng chiều, trông như những hạt mè đen trên một góc bánh tráng ăn kèm tô mì Quảng; có những chiếc như mất hút ngoài biển.
Trong mình tôi như dậy lên cảm giác sắp phiêu lưu với một con tàu chưa mất hút ngoài kia, tới tận cùng thế giới, tới những vùng đất diệu kỳ. Mà lòng thì thầm hỏi thứ gì có thể chờ đợi mình bên kia bờ đại dương?
Ở Bãi Trước, không sông cuộn dòng ra biển; không những giề rau muống biển, lấm tấm hoa tím trên bãi cát vàng. Nhưng vẫn có bãi tắm được. Và Bờ kè của Bãi Trước rõ là nhiều hơn một nơi để ngắm cảnh… Thấy những người khỏe khoắn xỏ giày thể dục đi thành từng cặp hoặc từng nhóm, những người biết trân trọng sức khỏe bản thân.
Ngồi trong quán cà phê, nhìn ra, có cảm giác như mình đang trôi bềnh bồng giữa đám mây em đềm và trong sạch, không chút bận nhơ. Mây tan biến vào nhau . Ngày thì trôi đi trong gió Xuân tàn muộn.
Một tách cà phê không ngon không dở, thế là ngồi ngắm nhìn. Tôi thích biển
Tôi thích biển mà biển gần nhất với Thành phố Hồ Chí Minh là Vũng Tàu. Thế là cách đây khoảng mười năm, có ít tiền dư, bèn bàn với vợ mua một căn hộ ở trung tâm thành phố Vũng Tàu.
Thỉnh thoảng chúng tôi lại ra đấy một vài ngày rồi lại quay về. Tôi muốn ở luôn Vũng Tàu nhưng vợ tôi không muốn như thế, cho rằng ở đó buồn quá.
Trên thực tế, Vũng Tàu chỉ đông vui mỗi dịp cuối tuần; trong tuần thì vắng vẻ. Một thành phố ngái ngủ. Mà thiệt – buổi trưa người ta đóng cửa hết; cửa hàng cửa hiệu gì cũng đóng cửa và chỉ mở lại lúc hai giờ hoặc sớm lắm là một giờ 30.
Cuộc sống như vậy quả rất thích hợp với người về hưu!
Buổi sáng dậy, ăn sáng xong ra, cũng có thể ra Bãi Trước uống cà phê (chiều cũng có thể như vậy), ngồi chơi đến 9, 10 giờ, quay về đọc sách, rồi ăn trưa. Ngủ đến ba hoặc bốn giờ thì ra Bãi Sau tắm một phát, giống như người địa phương. Rồi về ăn tối, xem ti vi, và lên giường.
Ngày nào cũng thế, đúng ra chẳng có thi vị gì. Nhưng cũng tùy. Tôi có biết một giáo sư đại học nước ngoài, người Việt, đã chọn nơi đây để dưỡng già. Và một số người Âu Mỹ cũng vậy.
Riêng tôi, thường xuyên từ Thành phố Hồ Chí Minh ra đây chừng được 10 năm, mà đã thấy gắn bó với nơi này.
Bởi vẫn có một Vũng Tàu đang trở mình, rất khác, thanh bình với vẻ đẹp tự nhiên, không chỉ gồm toàn màu xanh mát của biển, màu vàng cháy của cát nắng.
Tại đây, muốn núi có núi; muốn sông, có sông. Phố thị là đương nhiên rồi. Giống như thành phố miền Trung tuổi thơ và thời niên thiếu của tôi. Những ngày xưa thân ái đó …
Ngồi đây và nhớ lại cái thời xa xưa ấy của tuổi thiếu niên, thường đi tắm biển mỗi dịp hè cùng một người bạn hàng xóm.
Những kỷ niệm thời thơ trẻ sao cứ tràn về. Đó là quãng đời ta thật khỏe mạnh, vui vẻ, nhạy cảm và dễ dàng ngất ngây. Quá nhiều năm tháng đã trôi qua rồi, mà những ký ức ấy vẫn như không hề phai nhạt.
Thật dịu ngọt biết bao khi hồi nhớ về những tháng ngày xuân tràn đó, đến với sóng và nước biển ấm áp mùa hè ở thành phố thủa thiếu thời.
Tôi ngồi đấy, trong quán cà phê quen thuộc, nhưng không ai để rôm rả sẻ chia. Vẫn tôi với tôi cùng tách cà phê đen nóng. Một mình giữa đám đông xa lạ.
Ngọc Trân
