Burn the Page, Don’t Just Fill It
Safe words are dead words.
The internet is a graveyard of soft fluff—half-thoughts, filler lines, words tossed into the void. Don’t add to the pile. Don’t hand readers scraps. Provide them with a stimulating experience.
Write like sparks hitting gasoline. Build sentences that seize the throat and rhythms that echo in the skull long after the screen goes dark. Real writing doesn’t tiptoe—it claws, it cuts, and it strikes like lightning.
Was it a single sentence that tore you apart and altered your mental structure? It wasn’t luck. It was forged in heat, sharpened with intent, and set ablaze.
To write like that, you can’t play nice. Every word has to fight for survival. Verbs should slash. Syllables should burn. Sentences should land like fists on a table.
Your title doesn’t matter—writer, creator, strategist—the mission is the same: be dangerous. Don’t just edit; torch what doesn’t belong. Readers aren’t starving for polish. They yearn for truth that dribbles, bleeds, and scorches.
Forget likes. Forget shares. Aim for scars. Write something that etches itself into the soul.
When someone whispers, “You put my heart on this page,” you didn’t just write—you detonated. And explosions always leave marks.
So stop waiting. Stop softening. Write with courage. Write with fire.
If your words don’t ignite you initially, they won’t ignite anyone else.

Đốt lên, không lấp đầy
Những con chữ an toàn… là những con chữ đã chết.
Internet chính là nghĩa địa của những con chữ yếu mềm,của những ý tưởng nửa vời, những câu văn chắp vá, những ngôn từ bị ném vào khoảng trống vô nghĩa. Đừng góp thêm vào đống tro tàn ấy. Đừng mớm cho độc giả chữ nghĩa vụn vặt. Hãy cho họ thứ gì đó khiến họ rung lên.
Hãy viết như tia lửa quẹt vào xăng. Hãy dựng lên những con chữ siết chặt cổ họng người đọc, và nhịp điệu phải vang vọng trong đầu người ta rất lâu sau khi màn hình đã tắt. Viết đích thực không phải bước đi rón rén, mà phải cào xé, đánh thẳng tựa sét đánh.
Dòng chữ nào khiến bạn vỡ vụn, khiến não bạn đổi hướng? Đó không phải là may mắn. Nó được rèn trong lửa đỏ, mài sắc bằng ý chí sắt đá, rồi được châm ngòi để bùng cháy.
Để viết được như thế, bạn không thể hiền lành. Mỗi từ ngữ phải tranh đấu để được tồn tại. Động từ phải sắc như dao. Âm tiết phải cháy. Câu chữ phải quật xuống như nắm đấm đập mạnh mặt bàn.
Danh xưng của bạn không quan trọng—nhà văn, người sáng tạo, chiến lược gia—sứ mệnh duy nhất vẫn chỉ là một: hãy trở nên nguy hiểm. Đừng chỉnh sửa mà hãy thiêu rụi mọi thứ không thuộc về bài. Độc giả không khát khao sự trau chuốt bóng bẩy. Họ thèm khát sự thật. Nhưng đó là sự thật biết rỉ máu, nhỏ giọt và cháy bỏng.
Hãy quên đi những lượt thích. Quên đi những lượt chia sẻ. Hãy nhắm đến những vết sẹo. Viết thứ gì đó khắc sâu vào tâm can người đọc.
Khi ai đó thì thầm, “Ông đã đặt cả trái tim tôi lên trang giấy này,” đó là lúc bạn không chỉ đang viết, bạn đang kích nổ. Và mọi vụ nổ thực sự đều để lại dấu vết.
Vì vậy, hãy ngừng chờ đợi. Ngừng mềm mỏng. Hãy viết với dũng khí. Viết bằng ngọn lửa của mình.
Bởi nếu những con chữ của bạn không thiêu đốt chính bạn trước, thì chúng sẽ chẳng bao giờ cháy lên trong lòng người khác được.