Street-Side Coffee
A Saigon Treasure (Vietnamese below)
The street-side coffee is a cherished Saigon tradition, a cultural gem that seamlessly weaves people together.
In the heart of Ho Chi Minh City, street-side coffee shops transcend mere beverage; they are the lifeblood of the city, a melody of clinking cups and murmured conversations, blending into the urban tapestry of untold stories.
Inter: A confluence of lives
The small, weathered wooden tables and modest plastic chairs stretching along the sidewalks are silently awaiting the intimacy of shared secrets. These humble coffee spots always attract a lively crowd: strangers who become friends, old friends who find new connections, and lovers who create timeless moments.
The street-side coffee shop is not merely a place to enjoy a drink; it is a sanctuary, a balm for the soul beneath the open sky.
Here, strangers become confidants, their shared stories slowly lifting the weight of their burdens. As the sun climbs higher, they depart, feeling renewed and invigorated, ready to face a new day with a heart full of hope. The act of sipping coffee in these open-air havens is a cherished ritual, nurturing both the body and the spirit.
In Ho Chi Minh City, dawn breaks early. As the sun stretches its delicate pink fingers across the horizon, people emerge, still heavy-eyed from sleep, and make their way to a nearby street-side coffee shop. Cradling a warm black coffee, they embrace the comfort and ritual that signifies the beginning of their day.
By noon, the city’s pulse quickens. The streets, once tranquil, now overflow with the vibrant energy of people and vehicles. Travelers effortlessly blend into this lively rhythm. They might settle at a shaded roadside café, savoring iced milk coffee and engaging in easy conversation with locals.
As midday arrives, the city buzzes with a new vitality. Quiet streets transform into lively thoroughfares. Visitors blend seamlessly into this dynamic rhythm, finding themselves at ease as they interact with locals. What began as a casual encounter soon feels like a reunion with old friends. It’s as if time itself pauses, allowing different worlds to harmonize in a perfect moment.
Saigon’s residents are naturally warm, genuinely curious, and eager to hear stories from far-off places. They also delight in sharing their own tales of daily life, creating a rich exchange of experiences.
Inter: Iced Milk Coffee Encounter
Among these myriad encounters, some seek out a street-side coffee shop merely for the respite from the intense heat of the city – a sanctuary of shade and rustling leaves. In a place where the seasons are defined by “hot” and “very hot,” they find solace in the cool sweetness of iced milk coffee.
As the sun sets, the city embraces a softer rhythm. The golden hues of twilight cast a gentle glow over the streets, imbuing the scene with a touch of romance. Street-side coffee shops take on a new dimension, evolving with the setting sun.
Couples sit close, lost in their whispered conversations and tender glances, oblivious to the world around them. For them, time seems to stand still.
Those sitting alone find no loneliness here. They can watch as the city transforms, its lights igniting a quiet reflection. It’s a reminder that beauty and peace can be found in solitude as well as in company.
Perhaps, each street-side coffee shop is a tiny universe, a doorway into the heart of our ever-awake city.
By Ngoc Tran

— –
Tản văn
Cà phê vỉa hè là đặc sản, một nét văn hóa đậm chất Sài Thành, kết nối mọi người lại với nhau.
Cà phê vỉa hè
Cà phê vỉa hè ở TPHCM không chỉ là nơi để nhâm nhi cà phê; chúng như nhịp đập của thành phố này, hòa quyện vào những con đường với những câu chuyện chưa được kể.
Những chiếc bàn gỗ nhỏ và những chiếc ghế nhựa đơn sơ được bày dọc vỉa hè, như thể đang chờ đợi để được chia sẻ những bí mật, để những cuộc đời được giao thoa với nhau. Cà phê vỉa hè luôn thu hút nhiều người. Có thể họ không quen biết nhau; có thể đó là bạn bè và đôi khi cả những cặp tình nhân.
Cà phê vỉa hè không chỉ đơn thuần là một nơi để uống cà phê. Đó là nơi trú ẩn, một liệu pháp ngoài trời.
Cận kề bên nhau, những người xa lạ có thể biến thành bạn, lắng nghe chuyện của nhau và từ từ buông bỏ những nỗi niềm nặng trĩu trong người. Khi mặt trời lên cao, họ lại rời đi, nhẹ nhàng, tràn đầy năng lượng, sẵn sàng cho một ngày mới với tâm thế tích cực. Cà phê nhâm nhi ở những nơi đó trông giống như một nghi thức nuôi dưỡng không chỉ cơ thể mà còn cả tâm hồn.
Thường, ngày bắt đầu rất sớm ở TPHCM. Khi mặt trời thức giấc, ánh hồng mềm mại vươn mình ở đường chân trời, người ta lững thững ra cà phê ven đường, gần nhà, mắt dường như vẫn còn nặng trĩu sau giấc ngủ, tay nâng niu ly cà phê đen ấm áp, như thể đó chính là điều sẽ dẫn họ vào nhịp sống của một ngày mới.
Đến trưa, phố phường rộn ràng lên rồi, nhiều khách phương xa bắt đầu hòa mình với người địa phương. Đôi khi, họ cũng đầy háo hức, ngồi xuống quán ven đường dưới bóng râm, nhâm nhi ly cà phê sữa đá, chuyện vãn cùng người địa phương.
Đến trưa, thành phố thêm rộn ràng với nhịp sống sôi động.Nhiều con đường tĩnh lặng giờ cũng đầy ắp người và xe. Những du khách phương xa hòa mình một cách tự nhiên vào nhịp sống này. Rồi có thể họ ngồi xuống ven đường, hòa nhập với người địa phương. Ban đầu là những người xa lạ, nhưng không bao lâu, như những người bạn cũ, họ gần gũi với nhau, chuyện vãn với nhau với tâm hồn rộng mở. Một khoảnh khắc thời gian như ngưng đọng, những thế giới khác nhau tìm đến nhau, hòa hợp.
Người Sài gòn tự nhiên, chân thành nhưng rất hiếu kỳ. Họ thích nghe những câu chuyện phương xa. Họ cũng sẵn sàng chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống hàng ngày.
Đương nhiên, trong số những người khách lạ đó, có người chỉ tìm đến cà phê vỉa hè chỉ để có bóng râm, nghe tiếng lá cây xào xạc, tìm một chút dịu mát giữa cái nắng gay gắt của thành phố này, nơi chỉ có hai mùa: mùa nắng và mùa nắng… rất gắt! Họ ngồi xuống, nhấm nháp vị ngọt mát của ly cà phê sữa đá.
Những buổi hoàng hôn, trời dịu mát hơn; thành phố bắt đầu sống chậm lại. Ánh vàng ấm áp buổi hoàng hôn trải dài trên đường phố khiến cho mọi thứ trở nên dịu dàng và có phần lãng mạn hơn. Và cà phê vỉa hè cũng sống theo kiểu khác.
Những cặp đôi ngồi bên nhau, thầm thì, chìm đắm trong yêu đương. Dường như, họ không cần nhận biết những gì diễn ra xung quanh. Thời gian dường như không trôi đi lặng lẽ.
Còn đối với những người ngồi một mình thì họ cũng chẳng cô đơn. Họ ngắm nhìn thành phố đang dần trở nên rực rỡ với ánh đèn. Một sự nhắc nhở: vẻ đẹp có thể được tìm thấy, cả trong sự cô đơn. Bình yên.
Phải chăng mỗi một quán vỉa hè là một thế giới thu nhỏ, cánh cửa bước vào linh hồn của thành phố không ngủ của chúng ta?
Ngọc Trân

I recall sitting by the Seine, a cappuccino in hand, marveling at the grandeur of Notre-Dame or watching the world go by.